Phụ Nữ Có Thể Chịu Đựng Cảnh Vợ Chồng Xa Cách Bao Lâu? – 3 Người Phụ Nữ Hé Lộ Sự Thật Khi Không Còn Được Chồng Chạm Tới

 Không ai lập gia đình để rồi sống trong cô đơn. Nhưng sự thật tàn nhẫn là: nhiều người vợ đang chung sống như người độc thân có chồng.

Đàn ông thường nghĩ phụ nữ giỏi chịu đựng, ít nhu cầu, chỉ cần con cái và tiền bạc là đủ. Nhưng khi khoảng cách trong hôn nhân kéo dài, điều mà phụ nữ cảm thấy không phải là “thiếu thốn sinh lý” – mà là mất dần cảm giác được làm vợ, làm đàn bà.

Chúng tôi đã lắng nghe ba người phụ nữ ở ba độ tuổi khác nhau, về khoảng thời gian họ phải chịu cảnh vợ chồng xa cách cả về thể xác lẫn cảm xúc, và điều gì khiến họ không thể chịu đựng thêm nữa.



1. Hạnh (38 tuổi, giáo viên): “Tôi chịu được 2 năm – cho đến khi nhận ra mình đã mất luôn khả năng rung động với chồng.”

“Anh ấy vẫn là người tốt, vẫn đưa tiền đầy đủ, vẫn nhớ sinh nhật con. Nhưng đã 2 năm, anh không đụng vào tôi. Không phải vì cãi nhau, mà vì… quen lạnh lẽo.”

Hạnh kể, chồng cô đi công tác xa dài ngày, về nhà cũng ôm điện thoại, ngủ sớm. Tình dục gần như biến mất sau lần sinh con thứ hai. Ban đầu cô nghĩ “thôi, chắc anh ấy mệt”, sau đó là “chắc đàn ông bận rộn là vậy”. Nhưng đến năm thứ hai, cô bắt đầu tránh cả cái chạm tay vô tình, không còn cảm giác khi gần gũi anh.

“Đáng sợ nhất là không phải anh ấy hết yêu tôi – mà là tôi không còn mong được anh ấy yêu nữa. Tôi tự đóng cửa lòng mình lại, và gọi đó là ‘chấp nhận’.”

Hạnh không ngoại tình. Nhưng cô thừa nhận: nếu có ai khiến tim mình đập nhanh, cô sẽ không gạt đi nữa.

2. Trinh (29 tuổi, nhân viên văn phòng): “6 tháng là giới hạn của tôi. Sau đó, tôi đã làm điều mà trước đó chưa từng dám nghĩ tới.”

Trinh cưới chồng vì tình yêu. Hai năm đầu mặn nồng. Nhưng rồi anh bắt đầu làm đêm, áp lực tài chính, về nhà mệt mỏi, lười trò chuyện. Họ vẫn sống chung, nhưng chỉ như hai người ở trọ. Không sex. Không ôm. Không trò chuyện thật sự.

“Tôi từng đếm: 187 ngày chồng không ôm tôi dù chỉ một lần. Đêm nào tôi cũng bật khóc trong nhà tắm, vì thấy mình ‘đói yêu’ mà không dám nói.”

Tháng thứ 7, một đồng nghiệp quan tâm cô. Nhẹ nhàng, lịch sự, không gạ gẫm. Chỉ hỏi “em ổn không?” đúng lúc cô muốn sụp. Và rồi, chuyện xảy ra – rất nhanh, rất nhẹ – nhưng đủ để cô bừng tỉnh về chính mình.

“Tôi không bỏ chồng. Nhưng tôi không còn trung thành vô điều kiện như trước. Tôi hiểu ra: người ta ngoại tình không phải vì ‘xấu xa’, mà vì đã chịu đựng quá lâu mà không ai nhìn thấy.”

3. Dung (45 tuổi, chủ tiệm tóc): “Tôi chịu được 10 năm. Nhưng cuối cùng, tôi rơi nước mắt khi thấy người đàn ông khác chỉ đơn giản… nắm tay tôi giữa đám đông.”

Dung lấy chồng năm 25 tuổi. Một cuộc hôn nhân bình thường. Nhưng sau tuổi 35, chồng cô gần như không còn quan tâm đến chuyện vợ chồng. Không gần gũi, không hỏi han, không lắng nghe. Mỗi lần cô muốn nói, anh gạt đi: “Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo”.

“Có những lần tôi đi làm về muộn, mong anh hỏi: ‘Em mệt không?’ Nhưng anh chỉ nói: ‘Cơm đâu?’ Dần dần, tôi không còn nói nữa.”

Năm 45 tuổi, cô gặp lại một người bạn cũ. Không có gì sai trái xảy ra. Nhưng khi người ấy nắm tay cô qua đường, tự nhiên nước mắt cô chảy.

“Vì suốt hơn 10 năm, chồng tôi không hề nắm tay tôi giữa chốn đông người.”

Cô không rời chồng. Nhưng tâm hồn cô đã rời khỏi cuộc hôn nhân đó từ rất lâu.

Phụ nữ có thể chịu đựng được cảnh xa cách vợ chồng bao lâu? Câu trả lời là: Không ai chịu được mãi.

Họ có thể im lặng 1 tháng, 6 tháng, vài năm. Họ có thể nhẫn nhịn vì con, vì sĩ diện, vì tình nghĩa. Nhưng một khi sự chờ đợi bị thay bằng tê liệt, họ sẽ không còn mong bạn quay về nữa – và lúc đó, dù bạn quay lại, cũng chẳng còn ai ở đó để chờ.

Nhận xét